Một đôi giày chính hãng sẽ đưa anh đến những nơi tuyệt vời …
* *
*
Năm nhất đại học, lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tuần sinh hoạt công dân đầu năm, các sinh viên mới tụ tập trong giảng đường rộng lớn. Mỗi người đều mang sự háo hức, sôi nổi xen lẫn những lo lắng, dè dặt thể hiện rõ trên gương mặt. Anh lặng lẽ ngồi vào một trong những vị trí gần cuối, chậm rãi mở một cuốn sách, lật giở từng trang trong vô thức, không muốn tỏ ra quan tâm với bất cứ hoạt động gì.
– Nếu cậu không đọc thì đừng lật sách nữa. – Một ngón tay khẽ ấn vào góc giấy, ngăn lại hành động của anh.
Anh ngước mắt lên, nhìn người con gái đang đứng trước mặt. Cô gái không có vẻ gì e ngại, ngón tay vẫn đặt trên trang sách, mỉm cười. Ánh mắt cô nhìn anh chăm chú, dường như toát ra sự thích thú âm thầm, nụ cười ấm như nắng. Anh cúi đầu, khẽ rút cuốn sách khỏi tay cô, cất vào cặp, rồi đứng dậy đút tay vào túi quần bỏ đi. Ra khỏi giảng đường, anh lẳng lặng rút bàn tay vẫn đang nắm chặt ra, khẽ thở ra một hơi thật dài.
“Cô ấy nhận ra …”
… sự cô độc của anh …
* *
*
Một hôm nào đó vài tháng sau.
– Bạn nữ vừa đến tìm cậu… xinh nhỉ?- Cô chống cằm, xoay xoay chiếc bút giữa mấy ngón tay, làm như vô tình hỏi.
– Vậy à?- Không rời mắt khỏi cuốn sách, anh đáp.
– Cậu không thấy thế à? Hai người nói chuyện rõ lâu, thân lắm à?
– Không hẳn, cậu ấy học cùng lớp tiếng Nhật với tôi, đến hỏi về tài liệu học thôi.
– Ồ … – Cô chợt cười, dường như nhẹ nhõm.- Thế cậu nói xem, con gái như thế nào là xinh?
– …
– Nói đi nào, nhanh nhanh.
– Tại sao tôi phải bàn về chủ đề này với cậu?- Anh hỏi ngược lại, lạnh nhạt.
– Đi mà, đi mà, đi mà, tớ muốn biết. – Cô nằm bò ra bàn, lấy đầu bút không ngừng chọc chọc vào tay anh.
– … Như cậu là được rồi.- Anh chậm chạp ngẩng đầu, bình thản buông ra một câu. Lần đầu tiên chứng kiến cô yên lặng đỏ mặt, anh khẽ mỉm cười.
* *
*
– Hôm đó nếu không phải em đến bắt chuyện trước, có phải anh sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của em không?- Lại một ngày rất lâu sau đó, cô gối đầu lên đùi anh, hờn dỗi.
– Ừm, có thể. – Anh trả lời.
– Anh… – Cô bật dậy, gương mặt đỏ bừng giận dữ.
– Nhưng em đã đến còn gì. – Anh cười xòa, rồi thuận tiện nắm lấy tay cô- Từ giờ chỉ cần anh mãi ở bên em là được.
– Anh chỉ nói vậy thôi. – Cô hừ nhẹ, nhưng khóe miệng vẫn không kìm nén được mỉm cười ngọt ngào.
* *
*
– Ồ, cái gì đây? – Anh nhìn chiếc túi to đùng đặt trên bàn, thắc mắc.
Cô ngồi trên bàn ăn, chân đung đưa nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt nhỏ nhắn hơi nghếch nghếch lên quay sang một bên tỏ vẻ không để ý, nhưng khóe miệng vẫn ẩn ẩn nụ cười tinh quái.
– Không biết!
– Gì đấy? – Bật cười bởi dáng vẻ của cô, anh hỏi lại.
Cô gái nhỏ dường như cũng không kìm nén nổi, nhảy từ trên bàn xuống lật đật chạy đến bên anh. Cô với lấy cái túi, lại loạt xoạt một hồi, rồi bất ngờ quay lại:
– Tada!! Quà tốt nghiệp cho anh!!
Anh nhìn đôi Adidas NMD trên tay cô, ngạc nhiên. Lại nghe cô nói:
– Anh vẫn luôn muốn mua đôi này còn gì. Nào nào, cũng bắt đầu đi thực tập rồi, mua đồ cũng phải tốt một chút, giày chính hãng luôn này. Một đôi giày tốt sẽ đưa anh đến những nơi tuyệt vời, thi thoảng tiêu xài một chút cũng không sao …
Anh nhìn cô huyên thuyên huyên thuyên, chợt nhớ đến một buổi chiều rảnh rỗi rất lâu nào trước đó, hai người ngồi cạnh nhau. Anh cho cô xem bức ảnh của đôi giày này, cười bảo, những thứ như này chỉ để ngắm thôi, chứ mua rồi chắc đói ăn cả tháng. Lời nói nói ra rồi, cũng chẳng để trong lòng. Anh quên mất, nhưng lại không biết cô vẫn nhớ. Món quà này là tích cóp tiền lương làm thêm mấy tháng của cô, sao anh không biết …
Mọi điều về anh, cô vẫn luôn để tâm như vậy. Cô là một cô gái tốt biết bao …
* *
*
– Anh, hôm nay mệt lắm sao?- Cô đợi anh ở cửa, vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng.
– Ừm, một chút. Nhưng sẽ quen nhanh thôi. Dù sao cũng khó kiếm được cơ hội tốt như vậy. – Anh cũng ôm lấy cô, bàn tay lớn luồn vào trong mái tóc mềm.
– Em biết, anh là tuyệt nhất! – Cô mỉm cười, nắm lấy tay anh- Nhanh nào, vào nhà thôi! Em chuẩn bị đại tiệc chúc mừng cho ngày đi làm chính thức đầu tiên của ai đó nhé!
* *
*
– Đợi anh, em, nghe anh giải thích – Anh đuổi theo cô, bàn tay lớn bắt lấy cánh tay của người con gái đang chực bỏ chạy ở phía trước.
– Được, anh nói đi, em nghe – Cô quay phắt lại, tất cả những bàng hoàng một khắc trước đã trôi đi hết, chỉ còn sự bình tĩnh đến lạnh lùng.
– Anh … – Đối mặt với cô như vậy, anh bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh nhìn cô, không nói gì. Chỉ còn bàn tay rộng nắm chặt lấy cô. Anh biết, nếu anh buông ra, cô sẽ đi mất.
– Để em nói giúp anh. Cô ta là sếp của anh, cô ta thích anh. Công việc mới của anh chưa được ổn định, anh cần một chỗ dựa. Hôm nay là sinh nhật cô ta, vừa hay là ngày kỉ niệm năm năm quen nhau của mình. Anh ở bên cô ta. Những tin nhắn trước kia của hai người em không biết, những cuộc gọi vào cuối tuần đó em cũng có thể coi như không thấy, nhưng hôm nay, ở trong căn phòng đó, hai người đã làm gì? Anh nói anh muốn giải thích, anh giải thích đi.
– … Đợi anh. Năm năm thôi, năm năm, anh có thể có sự nghiệp của riêng mình. Anh sẽ mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc. Chờ anh. – Anh lắc đầu, nắm chặt lấy vai cô, muốn cho cô sự bảo đảm lớn nhất.
– Chờ anh? Để phải thấy thêm bao nhiêu lần như thế này nữa?! Anh biết mà, dù anh có vất vả như thế nào đi nữa em vẫn sẽ ở bên anh. Nhưng anh … anh như vậy…a nh còn muốn em chờ anh?… Chúng ta dừng lại ở đây thôi.- Cô gạt tay anh khỏi bờ vai mình, dứt khoát lùi lại phía sau.
Nước mắt kìm nén suốt cả buổi tối nay rốt cuộc cũng trào ra, cô không còn muốn lau đi. – Chỉ cần em bước đến, anh sẽ không bao giờ rời đi. Giờ em hiểu rồi, khoảng cách giữa chúng ta chưa bao giờ chỉ là một bước chân. Có lẽ ngày đó em không nên bước đến… Người con trai ngày đó, có lẽ vốn không phải là anh. Người đàn ông em yêu, không phải anh hiện tại…
Cô quay người rời đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng lạnh lẽo. Anh muốn đến bên cô, như ngày đó cô bước đến bên anh, nhưng anh không thể. Mỗi bước chân cô đi lại khiến cho khoảng cách giữa hai người như kéo dài đến vô tận. Anh thấy mắt mình nhòe đi, hình dáng người con gái dần dần nhạt nhòa rồi biến mất…
* *
*
– Giày anh em để trước cửa rồi nhé- Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ sẫm, gương mặt sắc xảo xinh đẹp gọi với vào bên trong. Anh bước ra khỏi phòng, tầm mắt nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy đôi giày chính hãng bóng loáng. Đôi giày này là người phụ nữ đó mua cho anh. Cô ta, lại không phải là cô.
– Em tìm chút đồ đã, anh lấy xe đi. Anh sẽ không muốn đến dự một đám cưới trễ giờ đâu.
– Ừm, anh biết rồi…
* *
*
Khi chiếc ô tô sang trọng đỗ lại trước nhà hàng, hầu như không có ai đi qua mà không ngoái nhìn. Anh bước ra khỏi xe, gương mặt lạnh lẽo. Người phụ nữ vòng tay qua cánh tay anh, khẽ tựa. Anh khẽ quay sang nhìn người bên cạnh, đúng vậy, người phụ nữ ở bên anh không phải cô. Cô, là nhân vật chính của đám cưới ngày hôm nay. Cô sẽ kết hôn, ngày hôm nay…
* *
*
– Cho đến trước ngày hôm nay, em vẫn không thể tin được, người đứng cạnh em trong ngày cưới lại không phải là anh. – Cô cầm ly rượu, khẽ lắc.
– Em sẽ hạnh phúc …
– Em biết, anh ấy rất tốt- Cô mỉm cười, không nhìn anh.- Có lẽ anh sẽ không tin vào điều này, nhưng em chưa từng gặp một ai tốt như anh ấy. Chúng em quen nhau từ khi em bắt đầu đi làm. Anh ấy vẫn luôn giúp đỡ em trong công việc. Nhiều hơn một lần em từ chối tình cảm của anh ấy, em cứ nghĩ anh ấy đã từ bỏ. Khi chúng ta… chia tay, anh ấy mới nói, anh ấy vẫn luôn chờ em.
Anh ấy đã trao cho em hơi ấm em cần, khi mà anh không thể. Em từng nói với anh ấy, có lẽ em sẽ không thể yêu thêm một ai nữa. Anh ấy chỉ nói, không sao, em không cần tình yêu, em chỉ cần một người chăm sóc, quan tâm em một đời, anh sẽ là người đó. Lúc đó em chợt nhận ra anh ấy nói đúng, tình yêu, dù có sâu sắc, có da diết, có khó quên đến đâu, cũng đâu mang lại được gì nếu như không thể chia sẻ với nhau. Em nghĩ, một ngày nào đó, em sẽ có thể trao cho anh ấy thứ tình cảm giống như những gì anh ấy mong đợi. Để xứng đáng với những gì anh ấy đã dành cho em, dù chỉ là một chút.
* *
*
Những nghi lễ cuối cùng kết thúc, dù không hề muốn, anh cũng không thể ngăn mình nhìn lên chiếc bàn rực rỡ nhất dành cho cô dâu chú rể trên sân khấu. Cô dịu dàng ngồi bên người đàn ông đó, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta. Người đàn ông mỉm cười, thi thoảng khẽ nghiêng đầu qua nói nhỏ gì đó vào tai cô. Những lúc người chủ trì nói vài câu trêu chọc, cô ngại ngùng dựa vào người bên cạnh, che miệng cười. Người đàn ông không giấu nổi nét hạnh phúc trên gương mặt, ôm lấy vai cô.
Có đôi khi hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trong khoảnh khắc khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy đây là nơi riêng tư nhất. Là thế giới riêng của chỉ hai người họ, dù là ai cũng không thể bước vào…
Anh lặng lẽ kéo ghế đứng dậy, đi ra ngoài. Tựa lưng vào lan can, anh nhìn từng làn khói thuốc bay lượn trong đêm tối.
…Vị trí đó vốn là của anh. Nụ cười đó của cô…vốn chỉ dành cho mình anh.
Anh cúi đầu, nhìn cái bóng của chính mình bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất. Anh chợt nhận ra, anh vẫn là anh của ngày đó, đơn độc, lẻ loi đến tội nghiệp… Anh đã từng nghĩ, chỉ cần đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, anh sẽ nắm được mọi thứ trong tay, không cần biết dùng cách nào. Đến khi đó, anh có thể đường hoàng, mạnh mẽ ở bên, che chở cho cô.
Nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến, hạnh phúc của cô chỉ đơn giản là sự yêu thương bao bọc đơn thuần, không toan tính, không dối lừa.
Thì ra cảm giác đứng trên đỉnh cao lại không hề thoải mái như vậy. Anh đã không còn cô… Chỉ còn anh, với những thành tựu rực rỡ, với những vết loen mục rữa trong tâm hồn.
Đã từng có một tia nắng ấm áp đến bên anh, sưởi ấm trái tim anh, kiên nhẫn bầu bạn cùng anh… Nhưng rốt cuộc, anh đã bỏ lỡ mất rồi…
Anh dập điếu thuốc trong tay, chậm rãi bước đi. Đôi giày bóng loáng dường như trở nên chật chội, nó khiến đôi chân anh đau nhói.
“Một đôi giày tốt sẽ đưa anh đến những nơi tuyệt vời.”
Trong giây phút này, anh chợt nhớ đến câu nói của cô. Thanh âm vọng lại, từ một nơi nào xa thẳm …
Trang Nguyễn
Bình luận