Định nghĩa về con gái của mẹ. Hồng. Tóc dài. Hát múa. Váy. Hoa. Giày búp bê.
____
Ngày bé Mẹ rất thích sắm đồ cho Con Gái. Hai mẹ con thích dắt nhau đi tung tăng khắp phố xá ngắm đồ. Con Gái chẳng biết giống ai, từ lúc bi ba bi bô miệng đã ngọt ơi là ngọt. Có Con Gái, dù Bố Bụng Bự đi trực suốt Mẹ cũng chẳng buồn. Cứ vậy thôi hai mẹ con với nhau.
Cũng không biết từ lúc nào Con Gái bắt đầu để ý đến những món đồ Mẹ mua về. Luôn là màu hồng.
Không sao, con gái ai chẳng thích màu hồng- Con Gái từng nghĩ vậy.
____
Một ngày Con Gái lớn lên. Tuổi dậy thì trong người tràn trề cái thứ hormone nổi loại, Con Gái hỏi Mẹ:
- Tại sao mẹ luôn mua đồ cho con màu hồng?
Mẹ tạm dừng công việc đang dang dở, quay sang nhìn Con Gái thắc mắc:
- Không phải con vẫn thích màu hồng sao?
- Không hề! – Con Gái sửng cồ.- Trước giờ con chưa từng thích màu hồng. Mẹ toàn mua đồ đâu đâu.
- À, thế à? – Mẹ gật gù, cười nhẫn nại. Mẹ hiểu cô con gái vẫn đang tuổi ẩm ương, luôn chứa đầy những suy nghĩ kì quặc. Vì Mẹ cũng từng ở cái tuổi ấy.- Thế con thích màu gì nào?
- A … – Con Gái bỗng im lặng thật lâu. Con Gái chỉ đơn giản không thích màu hồng thôi, chứ cũng chẳng biết mình thích màu nào. Thật bực! Tại sao người ta cứ phải thích một cái gì?
____
Con Gái lớn rồi, Mẹ cũng ít sắm đồ cho con hơn hẳn. Chẳng phải tại Mẹ không thích nữa, chỉ là Mẹ nghĩ chắc Con Gái cũng muốn tự chọn đồ cho mình hơn. Nên Mẹ chuyển niềm vui sang sự chờ đợi mỗi lần Con Gái đi shopping với bạn về, xem Con Gái sẽ chọn đồ xinh đẹp ra sao. Mẹ tưởng tượng Con Gái lớn lên sẽ thật giống mẹ, diện váy hoa dài giày bệt, mái tóc đen óng mượt mà. Tung tăng giữa phố mà vào đúng ngày hiu hiu chút gió thì vừa xinh, tóc bay bay váy bay bay dịu dàng. Thế nhưng Mẹ vẫn chẳng thể ngăn nổi mình dừng lại trên phố mỗi lần thấy một chiếc váy nào đấy thật hợp với Con Gái. Mẹ tự hỏi, không biết Con Gái có chọn được bộ như này để mua không nhỉ?
Vì Mẹ cứ thường nghĩ như vậy, nên Mẹ đã thật bất ngờ vào cái lần đầu tiên Con Gái diện bộ đồ mới về nhà. Váy hoa đâu, giày bệt đâu, đâu hết rồi?! Con gái mẹ lắc lư cái người nhỏ xíu trong bộ đồ to thùng thình, tay áo dài đến tận khuỷu tay, tà áo thì xẻ xẻ rồi rách rách. Đôi chân nhỏ lộ ra dưới cái quần short bò bụi bặm, phía dưới lại là đôi giày Adidas to đùng hầm hố.
Mẹ bảo, con gái con đứa ai lại mặc như thế kia! Trông buồn cười!
Con Gái bảo, bây giờ thời trang nó là vậy, ngoài đường ai chẳng mặc như thế!
Mẹ lại bảo, ngoài đường ai mặc cũng được, nhưng con gái mẹ thì không được!
Con Gái giận rồi xù lên, con thích thế nào thì kệ con! Rồi bực bội bỏ lên nhà.
____
Mẹ với Con Gái chiến tranh lạnh với nhau. Mấy ngày liền Con Gái dậy thật sớm đi học, đi cả ngày, tối lại về thật muộn. Mẹ con chỉ gặp nhau chút chút bên bàn cơm, dọn dẹp xong Con Gái hùng hục chạy lên phòng, đóng sập cửa. Mẹ cau mày, nhưng cũng chẳng nói gì.
Chỉ có Bố Bụng Bự là buồn nhất. Mấy ngày rồi Bố ăn cơm cũng không ngon, cảm thấy sắp giảm được mấy vòng bụng rồi.
Con Gái vẫn mua về mấy bộ quần áo thùng thình, đen đen, dây dây. Mẹ lặng lẽ nhìn, chăm chút cau mày. Thi thoảng Mẹ vô tình bật ra:
- Con mặc như này chẳng xinh!
Con Gái vừa nghe thấy Mẹ chê liền khó chịu:
- Mẹ kệ con! – Rồi lại bỏ ra ngoài.
____
Một chiều nào đấy, Mẹ trở về nhà. Những tưởng ngôi nhà sẽ thật vắng, vì cả Bố với Con Gái đều sẽ chẳng về giờ này, nhưng hình như Con Gái đã về rồi. Đôi giày của con đá lung tung ngoài cửa. Hơi kì lạ nhỉ?
Mẹ rửa chút hoa quả, đặt lên bàn. Cầm lên, rồi lại đặt xuống. Thở một hơi dài Mẹ nghĩ, từ bao giờ nói chuyện với Con Gái lại khó vậy nhỉ? Nhớ ngày nào con bé còn bi bô bi bô. Chợt Mẹ nghe thấy một tiếng “Rầm” thật to, từ phòng Con Gái vọng xuống. Mẹ hớt hải đi lên, bỏ quên cả đĩa hoa quả định mang theo làm đầu câu chuyện.
Cửa bật mở, Con Gái thấy Mẹ chạy vào. Mẹ thì tròn mắt nhìn Con Gái mếu máo ngồi dưới đất ôm đầu, mắt sưng đỏ rõ ràng vừa mới khóc nhè, giấy ăn trắng bóc bay bay quanh giường. Rồi Mẹ vội vã hỏi:
- Làm sao đấy con?
Con Gái cúi đầu dè dặt, giọng nói lí nhí vang lên:
- Con … vừa bị ngã từ trên giường xuống!
Một khoảng yên lặng.
Vẫn ôm lấy cục sưng trên đầu, Con Gái với Mẹ nhìn nhau. Rồi bật cười. Cười thật to, Con Gái chẳng ôm đầu nữa, chuyển sang ôm bụng. Mẹ cũng ngồi xuống giường, cười đến hụt hơi. Chẳng ai còn nhớ đến vụ chiến tranh lạnh nào đó nữa.
____
Mẹ vừa xoa xoa cục sưng trên đầu Con Gái đang la oai oái, vừa trấn an, bảo phải ấn xuống thì nó mới tan đi được. Con Gái ngồi sụt sùi một lúc rồi tự dưng kể cho Mẹ câu chuyện ngày hôm nay của con.
Thì ra đợt này Con Gái đang thích một cậu bạn lớp kế bên. Cậu bạn này sành điệu lắm. Cậu đẹp trai, học giỏi, lại còn biết nhảy breakdance, thích thể thao, hiphop,… Các bạn nữ trường con ai cũng thích cậu ấy. Lại nghe nói cậu ấy thích con gái cũng có phong cách bụi bặm như vậy, Con Gái liền học theo. Đấy là cái lúc mà con mua bộ đồ đầu tiên về nhà. Rồi cứ thế. Nhưng mà hôm nay Con Gái tỏ tình rồi. Cậu ấy lại không thích Con Gái … Nên Con Gái buồn …
Vẫn xoa xoa đầu con, Mẹ lẳng lặng nghe xong câu chuyện. Rồi Mẹ bảo, thích ai đấy chẳng có gì sai. Nhưng thích người ta thì cũng không có nghĩa là phải thay đổi bản thân mình. Người thực sự phù hợp với con sẽ là người yêu thích con dù con có như thế nào đi nữa. Cậu chàng kia không thích con không phải do con không tốt, là con chưa gặp đúng người mà thôi. Vậy nên chẳng có gì phải buồn. Khóc rồi cũng tốt, khóc xong rửa mặt lại xinh đẹp thôi!
Con Gái nghe xong sụt sịt rồi gật gật đầu, khẽ kêu “Dạ”. Rồi con hỏi, thế vì sao ngày trước Mẹ lại thích Bố Bụng Bự. Mẹ bảo:
- Vì ngày ấy bụng bố con chưa bự như bây giờ!- Mặt tỉnh bơ.
Con Gái với Mẹ lại ôm bụng cười. Rồi Con Gái quay sang ôm ngang bụng Mẹ, khe khẽ nói:
- Mẹ ơi, con vẫn thích mặc váy. Nhưng không thích giày búp bê lắm đâu, đi cứ bị đau chân.
Mẹ cười:
- Thế thì cứ đi đôi giày của con đi. Con thích là được rồi …
Trang Nguyễn
Bình luận